Tôi cũng có ham muốn nhưng cứ năn nỉ anh quan hệ chỉ ở bên ngoài mà vẫn mang áo quần. Nhưng anh ấy đã đáp lại tôi bằng cách bỏ đi. Anh ấy nói đúng “Anh yêu em anh không tiếc gì, vậy tại sao em còn tiếc màng trinh mỏng manh đó”.
Từ trước đến nay với những bài nói về trinh tiết thường tôi chỉ im lặng và đọc. Nhưng hôm nay, nhân một ngày mưa, muốn gửi đến mọi người một vài lời chia sẻ. Có lẽ mọi người đã ca ngợi gái trinh quá nhiều, đến nỗi chúng tôi thấy áp lực và tội lỗi nếu lỡ đánh mất nó. Nhưng thật sự làm gái ngoan buồn chán lắm.
Từ trước đến nay, bố mẹ tôi có kiểu giáo dục rất độc. Họ không bao giờ chỉ thẳng mặt tôi mà nói rằng “phải giữ lấy trinh tiết” mà chỉ gián tiếp kể những chuyện có nội dung như vậy. Từ người chị họ xa xôi đến cô hàng xóm vô danh hoặc con cái của một đồng nghiệp nào đó đều được họ vận dụng đưa vào câu chuyện của mình.
Theo lời bố mẹ tôi thì ai đã trót làm bậy xem như mất hết tương lai mà gia đình cũng ô nhục. Họ làm tôi đâm ra sợ hãi, không sợ mất trinh mà sợ sự thất vọng của gia đình, sợ những đánh giá của xã hội.
Lúc còn là học sinh cấp 3, tôi thấy việc giữ gìn trinh tiết cũng đơn giản lắm. Đàn ông
đòi hỏi mình, mình không cho cũng chẳng muốn dâng hiến cho ai thế là mãi mãi còn nguyên vẹn.
Nhưng khi bắt đầu yêu, điều đó khiến tôi khốn đốn. Việc giữ gìn nó không khác gì việc mặc một chiếc áo len vào mùa hè, muốn cởi ra thật nhanh vì nóng nhưng lại sợ bị trần truồng trước thiên hạ. Tôi đã khổ sở giữ chiếc áo đó cho đến nay.
Tình yêu những năm 20 tuổi là tình yêu đẹp nhất. Nhưng tôi chưa một lần được tận hưởng trọn vẹn cảm giác thăng hoa hạnh phúc. Được người yêu ôm vào lòng là tôi ấm áp, được hôn là tôi ngây ngất, đi xa thêm chút nữa là tôi chỉ muốn tan vào cùng người ấy, thậm chí còn bị kích thích đến nôn nao.
Nhưng trong những lúc cao trào nhất, gương mặt của bố mẹ tôi lại hiện ra. Những câu chuyện của họ lại văng vẳng bên tai tôi. Điều đó khiến tôi bứt rứt và ức chế.
Tôi cũng là con người, tâm sinh lý phát triển đầy đủ vậy mà cứ phải vừa yêu vừa kiềm chế dục vọng. Cảm giác như một người đói đang tự tay soạn cỗ cho mình nhưng chỉ được ngồi nhìn, hít hà hương thơm mà không được phép ăn. Như thế thật tàn nhẫn.
Tôi có yêu một người rất sâu đậm. Ai đang yêu cũng biết, con gái khi yêu quá nhiều sẽ có tâm lý muốn dâng hiến. Lúc nào bên anh tôi cũng cứng đờ người vì ham muốn dâng trào. Tôi muốn làm chuyện ấy mà không hối tiếc để cảm nhận được hạnh phúc đột độ khi tình yêu và tình dục hòa hợp là thế nào.
Nhưng hình ảnh bố mẹ cứ ám ảnh tôi khiến tôi luôn phải cưỡng lại điều đó. Sợ không kiềm chế được, mỗi lúc hẹn hò tôi phải lưu ý yêu qua quần jeans, thậm chí còn mặc cả 2 chiếc quần lót cùng lúc. Nếu không, bản năng trong tôi cứ âm ỉ thúc giục.
Có một lần tôi đi chơi xa với người yêu và ở lại nhà nghỉ. Chúng tôi đã gần gũi và sắp làm chuyện ấy. Nhưng tôi quá dằn vặt, một bên là vì người yêu và thỏa mãn bản thân mình, một bên vì danh dự gia đình. Cuối cùng tôi quyết định dứt ra khỏi khoảnh khắc cao trào đó.
Tôi năn nỉ anh quan hệ với tôi chỉ ở bên ngoài mà vẫn mang áo quần. Nhưng anh ấy đã đáp lại tôi bằng cách bỏ đi. Anh ấy nói đúng “Anh yêu em anh không tiếc gì, vậy tại sao em còn tiếc màng trinh mỏng manh đó”.
Nhưng anh ấy chưa hiểu hết, bộ mặt của cả gia đình tôi nằm cả ở thứ tạo hóa thừa thải mà đàn bà phải giữ gìn đó. Tôi quan hệ với anh thì chỉ mình tôi sướng, nhưng cả nhà tôi sẽ khổ.
Với những người yêu sau này cũng thế, tôi muốn có họ hơn cả họ muốn tôi. Tôi muốn họ làm tôi thỏa mãn những nhu cầu đã kìm nén quá lâu nhưng lại không cho phép họ “đi sâu” vào.
Nhưng không ai đủ lý trí và kiên nhẫn để làm điều đó cho tôi. Thậm chí có người đã cười khẩy vào mặt tôi bảo: “Quan hệ qua chiếc quần jean đó à, em muốn ăn lại chả chịu bỏ vốn”. Thật sự tôi rất nhục nhã. Ai cũng nhìn thấu ham muốn trong con người tôi nhưng đồng thời cũng thấy cả sự hèn nhát nữa.
Tôi còn chưa nếm mùi tình dục như thế nào nên rất hay tưởng tượng và “một mình”.
Tôi dám chắc là mình thủ dâm nhiều hơn bất cứ cô gái nào và xem phim sex
nhiều như bất cứ người đàn ông nào (Ảnh minh họa)
Ở lứa tuổi này, trong khi hầu hết bạn bè đã có quan hệ tình dục nên tôi trở nên lạc lõng chứ không quý giá gì như mọi người nghĩ. Ai cũng cho tôi quá bảo thủ và có vấn đề. Nhưng thật ra tôi còn chưa nếm mùi tình dục như thế nào nên rất hay tưởng tượng và “một mình”. Tôi dám chắc là mình thủ dâm nhiều hơn bất cứ cô gái nào và xem phim sex nhiều như bất cứ người đàn ông nào.
Càng dồn nén tôi càng khao khát nhưng không dám làm gì nên thường rơi vào trạng thái stress nặng vì sex. Tôi biết lấy chồng là giải quyết được chuyện này nhưng thật sự là hiện tại tôi chưa tìm thấy người yêu mình. Do đó cứ rơi vào vòng luẩn quẩn rất ức chế.
Thêm một tuổi, bố mẹ lại càng răn đe tôi hơn, họ sợ cảnh hũ mắm treo đầu giàn. Tôi vẫn luôn nghe lời họ như từ đã làm từ trước tới nay nhưng trong lòng không hề dễ chịu. Suốt cả thời thiếu nữ tôi đâu được hạnh phúc trọn vẹn. Nhiều khi tôi khóc vì chẳng thể là chính mình, vì mình cứ cố giữ hình ảnh 1 gái ngoan.
Theo Afamily.vn