Tháng 10 gà gật như người thiếu ngủ. Tháng 10 gập ghềnh như tàu hỏa. Tháng 10 hơi xỉn màu như trời thu phải gió. Tháng 10 nghiêng ngả chơi vơi một nỗi xao lòng.
Tháng 10 ra đường rất dễ tủi thân. Khi mà thời tiết đủ để người ta thấy mình cô đơn vì quên mặc thêm áo. Khi mà giao mùa chỉ mỗi một mình lãng đãng bước đi trong lúc xung quanh người ta ai cũng có một người bên cạnh. Thì thôi, đanh tự ủi an một tí chút chạnh lòng...
Và cũng nén buồn, đành lỗi hẹn với mùa thu!
Khi tháng 10 qua đi mà chưa kịp hít hà thoả thê hương hoa sữa dịu dàng tan trong gió. Khi mà chưa kịp đi hết những con phố nhỏ để giang tay ôm lấy cái se lạnh chớm đến vào lòng. Khi mà nắng đã bớt giòn, cơn mưa cũng đa thôi ngột ngạt, thì ta vẫn ngồi đây, trơ trọi giữa góc ban công quen, xoay ly cafe nguội dần để nhớ về những điều đã thôi còn xao xuyến.
Khi mà có người cứ thế bước đi chẳng thèm buông một câu xin lỗi. Khi mà ta biết, từ nay sẽ phải đi qua những mùa thu kia một mình...
Khi mà mùa thu đang chậm rãi sắp bỏ đi, thì người vẫn dùng dằng không nỡ quên những chiều buồn đáng ra nên khép lại. Có lẽ tháng 10 là thế, đủ ấm để người ta tạm hài lòng với yêu thương, nhưng cũng đủ heo may để người ta nặng lòng với vấn vương của một thời đem trái tim mình đi yêu một người lạ...
Có lẽ tháng Mười là thế, đủ âu sầu để dặn lòng mình mạnh mẽ bước vào cái hun hút lạnh của mùa đông, nhưng cũng đủ dịu dàng để ngưoi ta phải ôm luyến tiếc những mùa yêu đã về trên phố. Tháng Mười, cũng đã vừa đủ một nỗi cô đơn...
Nhủ lòng sẽ chỉ lỗi hẹn với mùa thu một lần này thôi, để rồi một sáng tỉnh dậy sẽ thấy mình đủ can đảm để lãng quên nững điều không cần phải gồng mình để từng đêm thao thức. Rồi một sáng vươn mình trên ban công sẽ thấy ngày hôm qua thôi không còn day dứt, lòng nhẹ bẫng buông lơi mà không phải tự trách mình.
Rồi sẽ thấy yêu mình như chưa bao giờ được yêu, sẽ thấy yêu những ngày tháng Mười dẫu thơ thẩn một mình nhưng không thành người cô độc. Sẽ trân quý hơn nữa trái tim để được bình yên, những yêu thương ủ gió mùa thu sẽ không còn buồn nữa. Những thứ qua đi, sẽ chỉ là những thứ qua đi...
Tháng Mười khép lại, dẫu vẫn nhớ một người không dám chắc có nghĩ tới mình nữa không, dẫu vẫn thấy chênh chao một nỗi buồn xám xịt giữa ngày tháng ủ ê vơ vẩn. Dẫu vẫn chưa thanh thản, vẫn chưa dũng cảm để không còn nắm những thứ nên để nó rơi đi...
Nhưng mùa thu từ nay xin không cần trễ hẹn, bởi lòng người rồi cũng sẽ hoá thu, rồi cũng sẽ nồng nàn mà da diết, để rồi lại yêu!
Theo Kenh14.vn