Buồn vì mẹ là người Bắc mà chẳng giống mẹ Bắc "chuẩn"Mẹ và con gái nhiều nhà như cá với nước, còn mẹ con nhà tớ cứ như chủ nợ với con nợ, gặp mặt là hỏi tiền. Sao mẹ cũng là người Bắc mà chẳng thấy hoàn hảo như các bà mẹ Hà Nội gì cả.
Chắc không có ai như tớ. Người khác buồn mẹ chồng còn tớ chỉ buồn mẹ ruột. Mẹ con tớ khắc nhau lắm luôn. Cả nhà ai cũng nói giọng Sài Gòn, riêng mẹ tớ người Bắc vẫn nói giọng Bắc. Trước đây bố tớ tập kết ra ngoài đó nên lấy mẹ.
Ngay từ nhỏ mẹ đã ít gần gũi tớ. Có gần cũng chỉ toàn la với đánh. Vào Sài Gòn cả gần 30 năm mà mẹ tớ vẫn không thay đổi cách sống, thường ăn mặc và cư xử khác người.
Trước đây mẹ tớ hay chít khăn tay lên đầu làm bờm, đến cột tóc cũng cắt vải thừa tự may. Lúc nào mẹ cũng mặc quần tây áo sơ mi vừa cũ lại vừa rộng trông luộm thuộm nữa. Mỗi lần đưa tớ đến trường mẹ cũng mặc như thế làm tớ rất xấu hổ với bạn bè.
Tớ nhớ trước đây mấy người trong xóm hay gọi sau lưng là "đúng là dân Bắc". Họ cứ nói như vậy làm bạn bè tớ cũng trêu như thế. Đó cũng chính là lý do mà anh tớ thì nói giọng Bắc theo mẹ còn tớ thì không.
Cả nhà ai cũng nói giọng Sài Gòn, riêng mẹ tớ người Bắc vẫn nói giọng Bắc. Trước đây bố tớ tập kết ra ngoài đó nên lấy mẹ (Ảnh minh họa)
Áo quần ở nhà mẹ tớ tự may luôn. Mẹ tự may cả áo quần cho anh em tớ. Mà nói thật là mẹ may xấu. Mỗi lúc mặc đồ mẹ may đi học là tớ khóc ròng. Thảm nhất là cái lần mới ngồi lên ngồi xuống mấy lần thì cái quần tây tự nhiên đứt xoạt ở mông làm cả lớp được một bụng cười no nê.
Mẹ tớ sống rất tiết kiệm, ngược lại hoàn toàn với ba. Trong xóm mẹ tớ nổi tiếng nhiều cái, trong đó có chuyện vắt cổ chày ra nước. Người ta 8, 9 giờ xách giỏ đi chợ, mẹ tớ hơn 10 giờ mới đi, vì lúc đó chợ sắp tan đồ ăn rẻ. Mà rẻ thì thường không tươi. Chả thế mà mẹ toàn bị bố tớ mắng cho cái tội ấy.
Mà mẹ tớ lại còn nóng tính, vì thế mà bị kéo về đồn công an một lần. Đó là lúc tớ học cấp 3, mẹ đi mua đồ giảm giá rồi tranh giành với người ta dẫn đến gây gổ đánh bậy. Hai bố con tớ lên đồn bảo lãnh mẹ về mà xấu hổ không biết chui vào đâu.
Nói ra có hơi bất hiếu nhưng đi lấy chồng tớ mừng khôn xiết. Tớ cũng thương mẹ nhưng phần nào đó lại không muốn sống với mẹ. Chắc cũng do mẹ đối xử với tớ tệ quá.
Lúc tớ mới bắt đầu yêu, mẹ kiếm chuyện gây hoài, nói là nuôi cò, cò ăn cò lớn cò giò lên cây, chưa báo hiếu ngày nào mà đã tính đường ra khỏi nhà. Tớ ra trường đi làm, lương 5 triệu, mỗi tháng cho mẹ 2 triệu mà mẹ cứ chửi con gái ki bo bất hiếu.
Mẹ còn nói tớ khai tụt lương để làm của riêng. Rất nhiều lần mẹ lên phòng lục tủ để xem tớ giấu tiền ở đâu. Chẳng may có tiền để trong ngăn kéo hoặc áo quần là mẹ tịch thu luôn.
Thấy tớ yêu ai mà lớn hơn chỉ 1, 2 tuổi hoặc đi xe cùi là mẹ nói tớ ngu, kiếm thằng giàu mà đào, mày sướng tao cũng sướng. Mẹ tớ lúc nào cũng xưng mày tao mất hết tình cảm.
Tớ giới thiệu ai, mẹ phải nhìn áo quần, xe cộ rồi mới gật đầu đồng ý. Rồi lúc nào cũng hỏi nó đã cho mày gì chưa? Kiểu mẹ tớ chỉ thích của cải vật chất, tớ chán lắm nhưng phận con không sửa được.
Có lần tớ nhăn nhó nói mẹ đừng nói vậy thì mẹ giáng cho tớ mấy bạt tai liền. Ở nhà mẹ rất hung hăng, còn đánh cả ba nữa nên chỉ cần mẹ trợn mắt là ai nấy đều khiếp.
Mẹ cũng rất hay giận cá chém thớt mà không biết suy nghĩ. Lần chồng tớ đưa ba mẹ của anh sang thăm nhà, vì trước đó tớ không đưa thêm tiền cho mẹ nên mẹ tức và nói xấu tớ với họ. Bà nói “Nó làm lương tháng 10 triệu mà chỉ cho tôi mấy bạc cắc còn chửi mẹ như chửi chó. Anh chị có ưa thì rước nó đi cho khuất mắt”.
Không chỉ ba mẹ chồng tương lai sốc mà đến tớ và ba tớ cũng sốc nặng vì thái độ đó của mẹ. Thứ nhất, lương tớ không 10 triệu. Thứ hai, tớ đưa cho mẹ những 2/5 số tiền làm ra. Thứ ba, tớ chưa bao giờ dám hỗn với mẹ.
Vì chuyện đó mà tớ ăn hỏi trễ mất nửa năm. Trong thời gian đó tớ phải giải thích với người yêu và ba mẹ của anh ấy nhiều lắm họ mới tin tớ.
Sao mẹ cũng là người Bắc mà chẳng thấy hoàn hảo như các bà mẹ Hà Nội mà tớ vẫn thấy gì cả (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ vẫn vậy, lương tớ có khá hơn nên tăng cho mẹ 4 triệu/tháng nhưng bà vẫn chưa hài lòng. Bà nói chồng tớ cũng phải đóng góp cho bà. Tớ muốn yên thân với nhà chồng nên nói dối một phần số tiền đó là của chồng.
Mỗi lúc về thăm nhà là mẹ lại hỏi có mang gì về không rồi lúc nào cũng chê bai những thứ tớ mang đến. Mẹ không cho tớ gần gũi mà lúc nào cũng tiền tiền.
Chắc chẳng có ai có mẹ như tớ, nhiều lúc nghĩ mà buồn lắm. Mẹ và con gái nhiều nhà như cá với nước, còn mẹ con nhà tớ cứ như chủ nợ với con nợ, gặp mặt là hỏi tiền. Sao mẹ cũng là người Bắc mà chẳng thấy hoàn hảo như các bà mẹ Hà Nội mà tớ vẫn thấy gì cả.
May mà tớ lấy chồng rồi nên cũng đỡ stress với mẹ. Tớ cũng thương mẹ lắm nhưng ở bên mẹ lúc nào tớ cũng bị chọc giận đến phát khóc. Thật sự lắm lúc nghĩ tới mẹ, tớ không muốn về thăm nhà. Không biết tớ nghĩ như vậy có bất hiếu và mất dạy không?
Theo Pháp Luật Xã Hội