Em đã tự nhủ với lòng mình, khi anh bước chân đi lấy vợ thì cả đời này anh sẽ là kẻ thù của em.
Em không bao giờ có khái niệm bạn bè hay gì đó với một người đàn ông như anh nữa. Em đã từng yêu anh, từng ngưỡng mộ anh, từng hết lòng hết dạ vì anh. Cũng từng nghĩ, cả đời này nếu như không phải là anh thì em sẽ không bao giờ lấy anh.
Nhưng, đâu phải chuyện gì em tính cũng được nhất là chuyện tình cảm. Khi một người không còn yêu nữa, không còn dành tình cảm cho mình nữa thì đến một ngày, họ cũng sẽ ra đi. Mọi sự níu kéo chỉ là vô nghĩa. Tình yêu không còn, ‘cố đấm ăn xôi’ bằng một đám cưới thật chẳng có tác dụng gì. Vậy nên, khi anh thờ ơ, anh bàng quan, anh có người mới, em đã đau khổ vô cùng nhưng sẵn sàng dứt áo ra đi.
Chia tay anh trong im lặng, em chấp nhận là kẻ thua cuộc, là người thất bại trong cuộc chơi tình ái này. Anh yêu người con gái mới, đó là người anh cho rằng sẽ phù hợp với anh hơn. Anh nói, từ khi yêu em, anh chưa từng cảm nhận đươc những điều mà anh có được khi bên cạnh cô ấy. Vậy thì đích thực là tình yêu rồi anh, có thể, đó mới là tình yêu của anh. Nhưng em muốn nói với anh rằng, những thứ mới thì bao giờ cũng vậy. Thứ gì mới mẻ thì bao giờ cũng tuyệt vời hơn những thứ mà anh cho là cũ kĩ.
Chia tay anh trong im lặng, em chấp nhận là kẻ thua cuộc, là người thất bại trong cuộc chơi tình ái này. (ảnh minh họa)
Anh đi lấy vợ. Cái ngày anh lấy vợ, em đã nghĩ, có lẽ là do em với anh không có duyên với nhau. Thế nên, em không thể nào giữ được anh. Anh là người đàn ông của người ta dù em đã dày công chăm sóc anh suốt thời gian dài. Còn bây giờ, em trở thành kẻ cô đơn, nhìn anh hạnh phúc. Em đau khổ vô cùng nhưng biết làm sao, phải chứng kiến người em yêu làm chú rể chứ, phải không anh?
Hơn 2 năm rồi, anh đã có vợ, có con, còn em, vẫn mãi là người con gái cô đơn. Một phần vì yêu anh, hận anh đã phản bội em, phần vì em không thể nào tìm được người đàn ông khiến em tin tưởng. Không phải không có ai tốt hơn anh, chỉ vì, chính anh đã cướp mất niềm tin của em, chính anh đã biến em thành người con gái cô đơn thế này. Em không dám mở lòng với người đàn ông nào nữa…
Hơn 2 năm, anh có con với người con gái đó. Con gái anh cũng khá lớn rồi. Anh có cuộc sống sung sướng, giàu sang với người đàn bà ấy nhưng tiền bạc là của nhà chị ta. Còn em, em cũng đã lấy chồng. Chồng em không giàu, chồng em là một người đàn ông rất bình thường nhưng anh ấy đã sưởi ấm trai tim em, đã khiến em có được cuộc sống ấm no, hạnh phúc, có được niềm tin trở lại. Em cảm thấy thật may mắn vì đã gặp anh ấy trên cuộc đời này…
Em đang có một gia đình hạnh phúc thì anh gọi điện. Em ngạc nhiên vì một ngày người cũ lại tìm gặp em, lại muốn được thủ thỉ tâm tình với em. Anh bảo, anh đã nhận ra sai lầm vì đã bỏ rơi em, anh đã sai khi chạy theo đồng tiền. Người vợ hiện tại của anh không cho anh quyền làm chồng. Cậy có tiền, cô ấy làm càn, cô ấy coi anh như người ở trong nhà. Bố mẹ cô ấy giàu có, nên cô ấy càng chèn ép anh. Chỉ cần anh làm việc gì trái ý là cô ấy nổi khùng lên rồi mách bố mẹ. Chính căn nhà anh đang sống, cũng là nhà của gia đình cô ấy. Vậy nên anh chỉ như người ở nhờ trong gia đình này.
Anh bảo, em buồn lắm, thà là lấy vợ bình thường, có một gia đình hạnh phúc thì hơn. Anh bảo, anh muốn tâm sự với em, muốn được gặp mặt em này kia… (ảnh minh họa)
Anh nói với em rằng, ngày trước anh đã tham vàng bỏ ngãi, bỏ tình yêu của em đến với người con gái này. Những tưởng, cô ấy yêu anh nhiều như thế thì anh sẽ có được nhiều thứ, nào ngờ, bây giờ cô ấy bành trướng, coi anh không ra gì. Anh không có một tiếng nói nào trong gia đình này. Họ coi anh như người để họ sai khiến. Anh làm gì có được chính kiến nào của đàn ông?
Anh bảo, em buồn lắm, thà là lấy vợ bình thường, có một gia đình hạnh phúc thì hơn. Anh bảo, anh muốn tâm sự với em, muốn được gặp mặt em này kia…
Xin lỗi anh, em đã là gái có chồng, em đã có gia đình. Em không phải là đứa con gái ngốc nghếch ngày xưa, tin vào tình yêu của anh, trao cho anh cả trái tim mình rồi anh phản bội. Em đau đớn lắm, em còn nhớ như in vết thương này.
Em đã tìm được người đàn ông tốt không dại gì mà em đánh đổi vì anh. Em cũng không thể phản bội người em yêu, em phải biết ơn chồng em, phải sống hạnh phúc và chăm sóc anh ấy cả đời này.
Anh có hối vì đã bỏ em không, chắc là có nhỉ, nên anh mới buông những lời ngọt ngào với em khi chán vợ. Đừng làm phiền em nữa, hãy đi con đường của anh, sống cuộc sống của riêng anh. Em là em, là vợ của người ta. Còn anh, đừng bao giờ thấy hối hận mà khuấy động cuộc sống của một người đã đau khổ và hi sinh quá nhiều vì anh.
Tạm biệt!
Theo khampha.vn