Đã bao nhiêu lâu rồi em không hỏi anh có yêu em không? Và đã bao nhiêu lâu rồi anh không còn nói yêu em nữa!
Cuộc sống vợ chồng lẽ nào như một bài toán chỉ toàn những con số khô khan và cần tính toán. Mà đáp số cuối cùng là cả hai chúng ta sẽ già đi và đi…
Ngày yêu nhau khi nào em cũng muốn hỏi: Anh có yêu em không! Anh sẽ ôm em vào lòng và nói: yêu! Đơn giản thế thôi mà tháy ấm áp vô cùng. Nhưng khi nòa em cũng tham lam: Vậy yêu như thế nào? Anh cười: Như thế này! Và hôn em thật lâu! Em không đồng ý dù đồng ý hôn anh! Anh bảo: Nói không hết được! Em chẳng biết cái nói không hết được ấy nó là bao nhiêu nhưng ít ra cũng thấy thỏa lòng một chút! Đàn bà con gái khi yêu đôi khi tự huyễn hoặc mình như thế! Dù chẳng biết đàn ông thật lòng tới bao nhiêu!
Khi yêu nhau, có lẽ em hỏi anh không dưới nghìn lần câu ấy nhỉ? Sao ngày đó em lại có nhiều cảm hứng để hỏi anh đến thế? Và sao khi ấy anh lại có đủ kiên trì để trả lời mọi thắc mắc về tình yêu giới tính của em như vậy? Có lẽ nào vì ngày ấy anh vẫn ở nhà anh, em vẫn ở nhà em và anh ngủ giường anh còn em ngủ giường nhà em…. Bây giờ khi ở chung nhà, ngủ chung giường rồi, cái gì cũng chung hết cả rồi, đáng nhẽ ra em cần phải hỏi anh nhiều hơn ngày xưa chứ? Ấy vậy mà sao bỗng dưng lại cảm thấy xấu hổ khi hỏi anh chuyện đó và có lẽ anh cũng sẽ xấu hổ khi trả lời? Tại sao đáng nhẽ ra mình đã gần tới mức không gần hơn được nữa thì lại nảy sinh ra cái cảm giác kì cục như thế hả anh?
Còn em tự dưng thấy chạnh lòng: Ừ nhỉ, cũng đã bao nhiêu lâu rồi, từ ngày mình lấy nhau anh không nói yêu em và em cũng không còn nhằng nhẵng hỏi anh còn yêu em nữa không? (ảnh minh họa)
Em nghe cô bạn kể chuyện vui là mấy đứa trong phòng lúc rảnh không biết làm gì nên mới nhớ ra ông chồng mình và làm một phép thử. Đó là, cùng nhau nhắn tin hỏi chồng của mình: Anh còn yêu em nữa không? Thì ngay lập tức nhận được tin nhắn trả lời, và trong số đó có tới chín mươi phần trăm tin nhắn nhắn lại có nội dung là: Hôm nay em bị làm sao thế? Có một người nhắn lại là: Này, sáng nay em uống nhầm thuốc gì à? Còn một người duy nhất nhắn lại: Không yêu em thì còn yêu ai? Mấy đứa nghe xong thì tiu nghỉu. Ờ nhỉ, lâu lắm rồi chả hỏi chồng, hôm nay tự dưng lại hỏi thế, chẳng điên à!
Còn em tự dưng thấy chạnh lòng: Ừ nhỉ, cũng đã bao nhiêu lâu rồi, từ ngày mình lấy nhau anh không nói yêu em và em cũng không còn nhằng nhẵng hỏi anh còn yêu em nữa không? Mình hay nói với nhau những câu như thế nào nhỉ? Hình như đại loại là: Anh có ăn cơm không? Anh về nhà chưa? Em đón con chưa? Anh lĩnh lương chưa? Tháng này chi tiêu nhiều quá! Cái gì cũng tăng giá đến mệt! Anh góp giỗ cho chú chưa? Anh gọi điện thăm bác cả ôm chưa, sao em nói nhiều thế, nói ít thôi anh đau đầu lắm, về nhà là ôm máy tính không biết gì tới vợ con… Toàn những thứ vụn vặt của cuộc sống mà sao ngày nào mình cũng phải chăm chăm vào nó, và khiến nó tràn ngập ngay cả trong cuộc sống riêng tư của vợ chồng mình, khiến mình vô tình quên đi một số thứ quan trọng chính là thứ đã gắn kết mình trong một cuộc sống chung như thế này! Có lẽ nào chính vì những điều đó mà anh có thể quên rằng: anh yêu em không?
Nhưng rồi em lại tự an ủi mình: Ừ, thì chắc là vẫn yêu chứ, yêu nên anh mới đưa hết lương của anh cho em, yêu thì mình mới sinh được hai con cún con xinh đẹp như thế, yêu thì anh mới sẵn sàng chịu nhiểu vất vả kiếm tiền vì em, vì con, sẵn sàng chui vào bếp nấu ăn cho vợ con những khi em về muộn… yêu thì em cũng mới hi sinh nhiều sở thích của bản thân để mua cho anh và con những thứ đẹp nhất và ưng ý nhất, yêu thì em mới suốt ngày cặm cụi nghiên cứu nấu gì cho anh và con ăn cho ngon miệng, yêu thì mới lo lắng tới quên hết mọi thứ khi anh nói anh bị ngã xe… Không yêu thì làm sao làm được thế? Anh vẫn là người quan trọng nhất đời em và có lẽ với anh cũng thế. Chỉ là mình cứ ngầm hiểu với nhau như thế mà thôi! Tình yêu đôi lúc chẳng cần lời!
Anh vẫn là người quan trọng nhất đời em và có lẽ với anh cũng thế. Chỉ là mình cứ ngầm hiểu với nhau như thế mà thôi! Tình yêu đôi lúc chẳng cần lời! (ảnh minh họa)
Nhưng từ hôm nghe chuyện của mấy cô bạn ấy, em lại cứ thắc thỏm không yên. Cái thói quen thèm được hỏi anh có yêu em không hình như trở về hành hạ em nhiều hơn và khiến chính bản thân em tò mò nhiều hơn! Em muốn biết sau abo nhiêu năm chung sống, sau bao nhiêu thăng trầm và sau bao nhiêu thứ đã mai một liệu anh sẽ cảm thấy như thế nào khi em hỏi anh câu ấy?
Một hôm, sau khi hai con đã đi ngủ, anh ngồi lặng lẽ ôm máy tính trên ghế sô pha làm nốt chút việc còn lại, em leo vào lòng anh, ôm cổ anh, và nhìn anh. Bỗng dưng trống ngực em lại đập thùm thụp, trời đất, như thể em lại đang sắp sửa tỏ tình với anh như lần đầu tiên vậy. Em không nghĩ một người đàn bà băm băm như em mà lại có cái cảm giác đặc biệt như thế với chính anh xã của mình. Và em cũng nhận ra có chút hồi hộp nơi anh, thậm chí có cả chút bối rối nữa. Ờ nhỉ, lâu lắm rồi em cũng không có những hành động có chút lẳng lơ như thế này với anh thì phải! Chẳng trách anh có chút hốt hoảng giật mình!
Em lại băn khoăn không biết anh có thích không? Ôi, cơm áo gạo tiền đưa chúng ta xa nhau tới vậy sao? Người đàn ông ngọt ngào ngày nào đã quên nói ngọt ngào cùng em, cô gái hay vòi vĩnh và lãng mạn ngày nào lại thành một bà mẹ, một cô vợ suốt ngày chăm chăm vào dọn dẹp và lau lau chùi chùi và không còn biết lần cuối cùng chồng tặng hoa cho vợ là khi nào và lần cuối cùng tự dưng chồng hôn vợ là khi nào? Và lần cuối cùng tự dưng mình ôm nhau là khi nào nữa… cứ như thể nó là chuyện của kiếp trước vậy… Và đầu thai vào kiếp này nên em chỉ còn nhớ mang máng mà thôi!
Anh bỏ máy tính ra và ôm em, em cũng nhoài người lên ôm lấy cổ anh. Em khẽ thì thầm: Anh có yêu em không? Anh chỉ im lặng, anh không nói gì nhưng em thấy anh ôm em chặt hơn, trái tim em đập mạnh hơn, hồi hộp hơn. Anh dụi mặt vào tóc em, hơi thở anh có vẻ nóng hơn mọi khi. Anh đang cảm động! Em biết mà vì chính em cũng thế! Mình đã quên làm nhau cảm động từ lâu lắm rồi anh nhỉ! Mãi sau anh mới khẽ đáp: Yêu! Em lại tham lam: Nhiều không? Anh khẽ mỉm cười: Nhiều hơn cả khi yêu! Và nước mắt em rơi! Chỉ như vậy thôi mà sao mình lại quên nói với nhau, quên yêu nhau và quên mất cả hai chúng ta đều cần nó tới nhường nào! Từ ngày mai, em sẽ học cách hỏi anh, hỏi anh có yêu em nữa không nhiều hơn thế! Để biết rằng thực ra, mình yêu nhau còn nhiều hơn những ngày yêu nhau!...
Theo khampha.vn