Dù có muốn quên hay không,kỉ niệm có bị vò nát thậm tệ đến mức nào, bạn vẫn sẽ chẳng bao giờ quên được nó..
17/08: Thu
Thu với tôi - 1 người đàn ông trưởng thành. Anh có chút gì đó lãng tử mà phóng khoáng với sơmi trắng quần âu. Kề bên anh, tôi sẽ không phải nghĩ nhiều về những nỗi lo âu, những hoảng loạn tuổi 15 16 thường trực. Có anh tôi luôn bình yên đến nhẹ lòng. Là đứa trẻ con, tôi thích đặt tình yêu mình theo cái tiêu chuẩn mà bản thân mặc định, và anh thì có thừa hoàn hảo cho mọi chuẩn mực đó. Thu nhẹ nhàng cùng tôi trong cơn mưa phùn lắc rắc dạo quanh những ngõ nhỏ, lãng mạn trong cái se se lạnh về đêm “anh trước cửa nhà em này, nhớ em quá ý mà” rồi từ từ ôm tôi vào lòng kèm đôi khi là mùi mồ hôi chua chua anh đi đá bóng về, lúc thoang thoảng nước hoa hay bia rượu anh phá phách trong bar. Tôi vẫn luôn tếu: anh ra đường là ai hẹn hò ai tôi không để tâm lắm vì dù sao sau mỗi cuộc vui anh vẫn nhớ còn tôi, mỗi khi tôi có chuyện anh vẫn bỏ tất cả chạy về chỉ để tôi dựa vào nức nở. Người đàn ông đó - vì tôi - hi sinh nhiều lắm nhưng tôi chưa 1 lần - vì người đàn ông đó - hi sinh, tôi cũng chưa 1 lần - vì gây ra đống tổn thương chồng chất cho anh rồi quay lưng bỏ đi - nói câu xin lỗi cho tử tế.
Có những người mà sự tồn tại của họ giống như không khí, êm dịu, nhẹ nhàng, chỉ khi họ biến mất bạn mới nhận ra họ quan trọng nhường nào.
14/02: Xuân
Mang trong mình sức trẻ căng tràn, Xuân đem đến cho tôi sự mới nẻ đầy sức sống. Khi tôi bơ vơ, lãc lõng, cô đơn nhất cũng là lúc Xuân xuất hiện. Lần đầu, lại với đứa trẻ con mang trong mình những vết sẹo dai dẳng, anh dịu dàng từng chút, từng chút một mang ấm áp đến xoa dịu con tim nhức nhối gần như nát bét của tôi, dìu tôi đứng dậy, cùng tôi bước ra quãng thời gian đó, khiến tôi vui vẻ trở lại. Tôi thích cái cách anh làm tôi cười cả ngày, cái cách anh ngượng ngịu khi nghe bạn bè dạy nên sao với tôi, và cái cách chưa 1 lần làm tôi buồn hay khóc lóc. 1 chàng trai vì tôi rất nhiều, thương tôi bao nhiêu, tôi biết rất rõ, tôi trẻ con vui vẻ nhận những điều đó từ anh mà không hề biết cho đi, vô tâm cứ ngỡ đó là điều hiển nhiên tôi đáng được nhận. Vì tôi, anh đã tổn thương ra sao, anh đau như nào phải mất một quãng thời gian khá dài, tôi mới biết được.
Thật ra, mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình, chỉ có điều, hạnh phúc của bản thân thường nằm trong mắt người khác.
05/09: Đông
1 đứa trẻ với sự nhiệt huyết tham vọng của Hạ, nhưng tôi thích gọi anh là Đông. Khác với sự trưởng thành của Thu, ấm áp của Xuân, tính trẻ con bồng bột của Đông giúp anh nhanh chóng lôi tôi vào thế giới của anh mà tôi chẳng kịp đề phòng hay mảy may suy xét. Tôi đón nhận anh với tất cả sự nhiệt thành tôi có. Tôi hạnh phúc với những quan tâm nhỏ nhặt anh mang lại, tôi tự hào cái cách anh chăm sóc những người xung quanh tôi. Nhưng Đông mà, dù cho tôi có cảm thấy ấm áp mấy, vẫn có chút lạnh lẽo,cô đơn len lỏi. Anh hoàn hảo, hoàn hảo theo cái cách mọi người nhìn vào ai ai đều ngưỡng mộ. Bên anh, tôi cảm thấy chạnh lòng và tự ti đôi phần. Để khỏa lấp, tôi học cách gần anh hơn, tôi hoang mang nhận ra anh dần ẩn tôi ra xa anh từ lúc nào; tôi học cách hiểu anh hơn, tôi mù mờ nhận ra tôi không hiểu gì về anh; tôi học cách tin tưởng anh hơn, tôi tuyệt vọng nhận ra ở tôi hay anh hay tình yêu này, tôi đều không có sơ sở để dựa vào. Với tôi mà nói, Đông – lạnh lùng và tàn độc. Từng tổn thương cứ theo đó ngấm dần, ngấm dần hết lớp này đến lớp nọ, khi những cơn rét ngang qua lại cào xé liên hồi làm vết thương cũ càng được thể rỉ máu nhức nhối. Nó chưa bao giờ có thể lành. Tôi với Đông là vậy, tôi níu - anh buông, tôi buông - anh níu, tôi cố quên - anh gợi nhớ, tôi quay lại - anh quay đi. 1 vòng tròn quẩn quanh không lối thoát. Cuộc tình chúng tôi chưa khi nào trọn vẹn.
Đôi khi bạn phải quen biết 1 người thật sâu sắc mới có thể nhận ra đó là 1 người hoàn toàn xa lạ.
09/06: Hạ
Nóng bỏng và gay gắt, Hạ là vậy. Chàng trai đó bụi bặm với áo phông quần jean mang kèm đôi thể thao, năng động trong công việc. Tôi sợ Đông nên lười biếng co quắp mình lại trong cái hang chật hẹp, thỉnh thoảng bò ra ngoài giao tiếp với đám đông tìm chút tình người còn sót lại. Anh đến, lôi tôi ra, bắt tôi đối diện mọi thứ. Tôi bắt đầu vươn thẳng, tập bước qua khó khăn trong sợ hãi nhưng chưa lần nào mảy may ý định buông xuôi trốn chạy vì tôi luôn biết, đằng sau tôi có anh. Tôi mệt, anh là chiếu nghỉ; tôi khóc, anh là chỗ dựa,; tôi mất thăng bằng, anh là cái trụ; tôi ngã, anh là điểm tựa.
Hạ lạ lắm! Mỗi khi tôi gọi điện thút thít là anh phải hỏi cho liên hồi, mắng cho loạn xị, quát cho điên đảo, lột bằng sạch tiền điện thoại của tôi rồi mới chịu chậm chạp chạy đến, đến nơi cũng là lúc tôi tỉnh queo cười hỉ hả. Vậy đó, dù cho Hạ có cục xúc chút, có cãi nhau chửi nhau đánh nhau chán chê thì chàng trai đó đã - từng - là - cả - thế - giới - của - tôi. Vì vết sẹo quá khứ dài ngoằng xấu xí mà anh và tôi luôn cố gắng làm những gì tốt nhất có thể trong khả năng của mình cho đối phương, nhưng có lẽ chúng tôi chọn hướng đi hơi quá đà. Đôi khi tôi tự an ủi “Nếu tôi làm anh hạnh phúc thì anh không nên để tôi ra đi..” Suy cho cùng, đó chưa phải là đủ cho 1 cuộc tình, và không hẳn đúng khi tôi đổ mọi tội danh lên anh. Tôi hay anh đều đã rất hạnh phúc, cười vì nhau, khóc vì nhau, chúng tôi buông tay cũng vì nhau, vì mọi tổn thương gây ra cho nhau. Ai cũng có lí do để to tiếng và làm tổn thương đối phương. Và có một sự thật làm tôi đau đến mềm lòng đó là từ lâu tôi quên đi rằng tôi, anh đã từng yêu nhau nhiều đến nhường nào.
Để cho ai đó bước vào cuộc đời mình thì phải hạ những bức tường mà mình đã dựng lên để bảo vệ, chứ không phải ngồi đợi để người kia lao đầu vào phá chúng đi.