Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ. Và đó chính là lý do khiến chúng tôi không thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác.
Tôi yêu màn đêm, vì chỉ có khoảng thời gian này, tôi mới có thể trở lại là chính mình. Vì thế nơi tôi thường lui đến là những quán bar với ánh đèn mờ ảo, với những bản nhạc dance khiến tôi không thể đứng im. Và cũng chính tại nơi này, tôi đã gặp anh - một duyên phận mà tôi đã có dự cảm chẳng hề tốt đẹp.
Tối hôm đó tôi đi cùng với một người bạn đến dự tiệc. Gặp anh, tôi chẳng có chút gì ấn tượng. Anh cũng chỉ như bao người khác mà thôi. Nhưng tôi là một cô gái đẹp lạ có đôi mắt với nỗi buồn xa xăm. Anh có lẽ đã để ý từ khi tôi xuất hiện và anh bắt chuyện với tôi.
Tôi mới chỉ là một cô gái 20 tuổi tròn, một độ tuổi tràn trề sức xuân. Nhưng những gì tôi đã phải trải qua khiến tôi già dặn hơn so với những cô gái khác (Ảnh minh họa)
Anh bảnh bảo, quyến rũ một cách kì lạ. Anh đã có tất cả những gì mà một người đàn ông cần có, một người trong mơ tôi cũng không thể vẽ ra. Anh nói tôi là "Một người đàn bà đau khổ". Khi tôi hỏi tại sao thì anh không nói, chỉ mỉm cười một cách đầy bí ẩn.
Anh xin số, tôi đã từ chối khéo. Nhưng rồi vì nể người bạn đi cùng, tôi đã miễn cưỡng cho anh. Tôi đã ngà ngà say và anh xung phong lái xe đưa tôi về nhà. Ngồi trong xe, anh đã ôm và hôn tôi. Như một phản xạ tự nhiên của tuổi trẻ, tôi ngã vào anh.
Trong giây phút đó, tôi biết mình đã phải lòng anh. Tôi có thể sống buông thả với cuộc sống, nhưng không có nghĩa tôi buông lơi bản thân mình. Anh và tôi không có một đêm vượt rào vì tôi vẫn còn là trinh nữ ...
Những tưởng điều này sẽ khiến anh vui nhưng tôi đã lầm. Vài lần sau đó đi cùng anh, tôi cũng đều say. Đối với anh, điều khiến anh thất vọng vì tôi chưa phải là một ả đàn bà như anh đã nghĩ.
Tôi và anh đã tranh cãi vì điều này nhiều lần và sau những lần đó, anh đều bỏ tôi một mình ngoài trời đêm tối. Tôi dằn vặt và đau khổ vì điều này vô cùng. Tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện đó với một người nào khác không phải chồng mình.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến?
Về phía anh, tôi vẫn không thể nắm bắt được những gì anh đang suy nghĩ. Ở người đàn ông đó, tôi không có cảm giác an toàn. Liệu khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, anh sẽ yêu thương hay bỏ rơi tôi? Chính vì những suy nghĩ dằn vặt đó, tôi đã quyết định rời xa anh dù rất đau khổ.
Nhưng lí trí không thể thắng được con tim. Dù đã rất cố gắng để quên anh nhưng tôi đều là kẻ thất bại. Anh gọi, anh cần, tôi vẫn đến. Và khi tôi cần, tôi gọi chẳng thấy có sự xuất hiện của anh, mặc dù tôi đã vứt hết lòng tự trọng để cầu xin anh.
Một thời gian sau đó, tôi và anh không gặp lại nhau. Và đó cũng là những chuỗi ngày đau khổ nhất của tôi khi phải nén lòng để không nhắn tin hay gọi điện cho anh. Tôi lao đầu vào công việc, mong sao có thể quên được anh. 24 giờ một ngày, tôi vẫn nhớ anh 7 ngày trong tuần. Chỉ là nhớ thương thôi và trái tim cũng lành lặn lại đôi phần.
Bẵng đi một thời gian, anh tìm đến tôi. Trong phút yếu lòng, tôi đã không thể từ chối. Anh vẫn vậy, vẫn luôn là người đàn ông hiểu tôi hơn ai hết. Trong lòng cả hai vẫn luôn có một vị trí đặc biệt dành cho nhau.
Nhưng khi gặp anh, tôi đã có những suy nghĩ điên rồ nhất trong đời. Giá như tôi đã từng là đàn bà? Hay là tôi vì anh mà dâng hiến? (Ảnh minh họa)
Và đêm đó tôi lại say, chúng tôi lại tranh cãi và anh lại một lần nữa bỏ rơi tôi. Kì lạ là tôi không hề có một ý nghĩ oán trách anh tại sao lại làm thế với tôi. Bức tường khiến chúng tôi không thể đến với nhau chỉ vì tôi không phải là đàn bà ư? Điều này có quá nhẫn tâm với tôi không?
Anh vẫn luôn hi vọng và chờ đợi tôi thay đổi. Và tôi đã thay đổi. Tôi bây giờ không còn những suy nghĩ quá khắt khe về chuyện này nữa. Tôi đã có những suy nghĩ thoáng hơn và cởi mở hơn về vấn đề này. Nhưng khi tôi thành người đàn bà của anh rồi, liệu cuộc đời tôi sẽ đi đến đâu? Có hồi kết không? Hay vẫn là chiếc thuyền lênh đênh trôi dạt mãi tận phương nào?
Xin hãy cho tôi lời khuyên tôi phải làm thế nào với người đàn ông này đây? Tôi có nên trở thành người đàn bà của anh để chúng tôi có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này?